Thảo Luận Truyện

Cô nàng hậu đậu của tôi- diên vĩ hằng

5
0
TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ CẬP

Bảy giờ sáng, trên chiếc giường được lấy tông màu xanh trắng là màu chủ đạo, Hà Tiểu Miêu đang hòa mình vào giấc mộng êm đềm, mặc cho những tia nắng ban mai ấm áp chiếu thẳng vào người. Mẹ Hà sau khi chuẩn bị xong hành lí, đứng dậy, thong thả bước lên lầu.

Cộc! Cộc! Cộc!!!...

Sau một hồi gõ cửa không nhận được câu trả lời, mẹ Hà nhíu mày, mất kiên nhẫn, mở cửa bước vào phòng. Đứng bên cạnh giường của Tiểu Miêu. Mẹ Hà bực mình, thở dài. Sau đó bà giật mạnh chiếc chăn trên người cô xuống, càu nhàu:

  • Con gái còn lứa suốt ngày ngủ đến chín, mười giờ. Bây giờ thì có chịu dậy không thì bảo.

    Tiểu Miêu mắt nhắm mắt mở, mơ màng quay ra nhìn mẹ. Sau đó, cúi xuống kéo chăn, chùm kín đầu rồi xoay người nằm nghiêng mình vào bên trong, xong nói vọng ra ngoài bằng giọng ngái ngủ:

  • Con ngủ thêm 15 phút nữa con dậy. Mẹ yên tâm đi. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, nói được làm được, còn hứa là con sẽ làm.

    Khóe miệng hơi giật giật vài cái, nhìn đứa con ham ngủ của mình, bà Hà chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, nghĩ đến chuyện chắc cô lại quên việc hôm nay về quê ngoại nên bà lên tiếng nhắc nhở:

  • Quân tử cái gì mà quân tử, học còn không xong nằm đấy mà đòi làm quân tử với cả tứ mã nan truy. Văn hay gớm. Bao nhiêu lần cô hứa vỡi tôi rồi có làm được không. Thế bây giờ còn có chịu dậy ngay hay muốn ở nhà một mình.

    Hừ !! Ở nhà một mình thì ở nhà một mình, ở nhà một mình đỡ phải nghe mắng , haahaa.

    Thấy cô không có phản ứng, bà Hà nói tiếp:

  • Mẹ biết con đang nghĩ gì đấy. Cho con 15 phút nữa, nếu không xuống thì khỏi phải về thăm ngoại. Mà nó có nhớ ngoại nó đâu mà nó về.

    Nói xong, mẹ Hà quay người, bước trở ra.

    Sau khi mẹ Hà đi ra, Tiểu Miêu mới giật mình nhớ ra, cô bật dậy nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Càng nghĩ cô lại càng thấy bực mình. Hà Tiểu Miêu không thể ngờ rằng cô lại có thể quên được chuyện này. Ngày hôm qua, do hào hứng quá mà cô không vào giấc được, do vậy mới dẫn đến việc ngủ quên.

    Quê ngoại cô ngày trước ở thành phố S cách nhà cô khoảng trăm cây số, ngồi xe buýt chỉ mất ba giờ đồng hồ là tới nơi. Thế nên, mỗi lần có dịp nghỉ lễ tết hay được nghỉ hè là bố mẹ lại cho cả nhà về thăm ngoại. Nhưng đến năm cô học lớp ba, ngoại chuyển đến thành phố R để tiện sống cùng các bác. Quãng đường đi được dãn cách dài ra, từ đoạn đường trăm cây số lên đến hơn năm trăm cây, ngồi xe khoảng tám, chín tiếng mới tới, đường đi lại không dễ dàng cho nên hai chị em cô không thể về thăm ngoại nhiều như trước nữa. Chỉ những khi có việc quan trọng là bố mẹ cô mới về.

Từ lúc ngoại chuyển đi cũng khoảng chín mười năm rồi, nhiều lúc nhớ ngoại mà hai chị em lại đi xin phép bố mẹ cho về thăm ngoại nhưng chẳng lần nào thành công. Thỉnh thoảng, một vài năm ngoại lại đến thăm, hai chị em cô lại tíu tít bên cạnh bà, nghe bà kể lại chuyện ngày xưa, ngày mà cùng ông bà ngoại thương yêu, cùng các anh chị em họ hàng nô đùa.

Tuy nhiên, ông ngoại yêu quý của hai chị em cô đã mất vào mấy năm trước. Bây giờ cô không thể nghe tiếng ông nói nữa, cũng chẳng được quấn quýt bên ông, theo ông đi câu cá. Nghĩ đến đây, cô thấy khóe mắt hơi cay cay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà đã tám, chín năm đã qua rồi, năm nay, Hà Tiểu Miêu cô cũng đã mười bảy tuổi, năm học tiếp theo là năm quan trọng nhất của cuộc đời cô, nó quyết định đến tương lai sau này của cô. Năm nay là năm học cuối cấp, bố mẹ Hà Tiểu Miêu muốn hai chị em cô được thư giãn, khuây khỏa trước khi bước vào năm học đầy căng thẳng và áp lực này nên đã cho phép cả gia đình cùng nhau về quê thăm ngoại. Điều này khiến hai chị em cô vui mừng, ôm nhau nhảy.

Sau khi làm vệ sinh xong xuôi, Hà Tiểu Miêu nhảy chân sáo bước xuống phòng khách. Hà Tiểu Miêu vui mừng xách vali lên vai, cầm theo chiếc mũ đen yêu thích, rồi vừa huýt sáo, vừa chạy ra ngoài đường chờ xe. Thấy con gái chạy đi mà không thèm để ý đường cho nên ba Hà đã lên tiếng nhắc nhở:

-Tiểu Miêu, chạy chậm thôi! Không kẻo ngã.

Tiểu Miêu ở đằng trước quay đầu lại, vẫy tay với ba nhưng vẫn không chịu nhìn đường:

  • Ba à! Con không ngã...

    Chưa kịp nói dứt câu, Hà Tiểu Miêu đã không may vấp phải hòn gạch, ngã sõng soài xuống mặt đường. Thấy tình huống này, bố mẹ Hà vừa tức vừa buồn cười, lật đật chạy lại, nín cười, hỏi han:

  • Con có bị sao không?

    Hà Tiểu Miêu đứng dậy, phủi bụi trên người, sau đó đôi mắt long lanh, tràn đầy cảm động ngước lên nhìn bố mẹ, sụt sịt trả lời:

  • Con không sao đâu bố mẹ ạ!

    Lúc này, ông bà Hà mới không nhịn được nữa, mà cười lớn, tiếng cười thánh thót vang vọng khắp nơi khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn, mẹ Hà không thấy xấu hổ vì hành động thiếu tế nhị của bản thân mà còn nói lớn tiếng đồng thời không quên trêu chọc cô:

  • Không sao là được rồi, lần sau thì đi cẩn thận vào, con gái con lứa lớn rồi mà còn hậu đậu thế không biết. Ôi! Ông nhà tôi ơi, sao tôi lại sinh ra đứa con hậu đậu này cơ chứ, không biết mình có mang nhầm lúc trong bênh viện không nhỉ.

    Sau đó, bà quay đầu lại nói với Tiểu Miêu:

  • Tí nữa lên xe con đừng nhận chúng ta là ba mẹ của con nhé, ôi, tôi ngại lắm. Hahaha.

  • Mẹ...mẹ....ơi...hừ

    Sao cô lại có người mẹ vô tình vậy chứ , huhu.

    Nói rồi, mẹ Hà khoác tay ba Hà bước lên xe. Kim Thư từ phía sau cũng tiến nhanh về phía xe, đến chỗ cô thì dừng lại một chút rồi thở dài, thông cảm vỗ vai cô, sau đó cũng bước lên xe để mặc cô không kịp phản ứng.